1. Suy nghĩ về vòng đời
Quan điểm của Phật giáo về cuộc sống rất rộng rãi và tin rằng cuộc sống trên thế giới bao gồm thế giới hữu tình và thế giới vô cảm. Thế giới vô cảm chỉ những thực vật khoáng vật không có hoạt động cảm xúc như núi, sông, đất, thảm thực vật, v.v., thuộc về thế giới đồ vật; thế giới hữu tình chỉ tất cả các loài động vật có ý thức hữu tình, còn gọi là chúng sinh, và thuộc về. đến thế giới hữu tình. Thế giới chúng sinh đề cập đến tất cả các hiện tượng sống, bao gồm mười pháp giới, cụ thể là địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, a tu la, con người, chư thiên, thanh văn, duyên giác, bồ tát và phật. Sáu cõi đầu tiên là Sáu Pháp giới thông thường, thuộc về những chúng sinh phiền não; bốn cõi cuối cùng là Bốn Pháp giới Thánh thiện, thuộc về cõi giác ngộ. Lục Phàm Pháp Giới còn gọi là Lục Đạo Lục Sở, Lục Đạo Luân Hồi không có chỗ nghỉ ngơi, nếu không tu tập thoát khỏi sinh tử thì không thể giải thoát. Trong sáu con đường, con đường làm người là phi thường nhất. Có thể nói là con đường thăng trầm của sáu con đường. có câu nói rằng “Thân người rất hiếm, có thể tu chân bằng sự giả dối”.
Tư tưởng luân hồi là một phần quan trọng trong quan điểm của Phật giáo về cuộc sống và là cơ sở để Phật giáo hiểu được sự cần thiết của sự sống và cái chết. Kinh Hoa Sen: Tiện Phẩm nói: “Do nhân duyên dục vọng mà đọa vào ba đường ác. Trong sáu cõi luân hồi, chịu đủ mọi khổ đau. Ở đây, có sáu đường luân hồi”. là một trong những nỗi khổ được Phật giáo coi là đau khổ. Tập 3 của “Tâm Địa Quán” nói: “Chúng sinh luân hồi sinh ra sáu đạo, giống như một bánh xe không có hồi kết, tức là luân hồi đưa đến luân hồi”. sự vĩnh hằng của tinh thần, sự giải thoát của cuộc sống và sự chấm dứt phiền não, đó là lý tưởng theo đuổi cao nhất của người Phật tử.
2. Thuyết Nghiệp Báo
Thuyết nhân quả của Phật giáo là luật bộc lộ nguyên nhân và hậu quả của vạn vật, gọi là luật nhân quả. Phật giáo dùng nhân quả để giải thích mọi mối quan hệ trên thế gian, đó là quy luật kết nối thông thường. Trong sự hình thành của tất cả các pháp, “nguyên nhân” có nghĩa là những gì có thể phát sinh, và “quả” có nghĩa là những gì phát sinh, tức là những gì có thể dẫn đến kết quả là một nguyên nhân, và những gì phát sinh từ một nguyên nhân là kết quả.
Niềm tin sâu sắc vào nhân quả là niềm tin cơ bản trong Phật giáo. “Miao Zong Chao” của nhà Tống Zhili nói: “Hiểu được nhân quả là thực tế, gọi là niềm tin sâu sắc.” Vạn vật đều sinh ra từ nhân duyên, có nhân thì phải có quả. Tập 5 cuốn “Maha Zhi Guan” do Zhiyi đời Tùy viết có ghi: “Khởi quả tức nhân, diệt quả tức quả”. Nhân quả đến rồi đi, gọi là nghiệp báo. Thuyết nhân quả của Phật giáo bao quát quá khứ, hiện tại và vị lai gọi là “nhân quả ba thời”. Thuyết nghiệp báo hay quả báo trong ba kiếp cho phép chúng ta hiểu rằng những gì chúng ta trải qua bây giờ là do nhân quả trong quá khứ tác động và hành động của chúng ta bây giờ sẽ có tác động nhất định trong tương lai. Nếu có khó khăn như vậy thì nhất định phải có kết quả như vậy. Việc làm chủ tương lai của bạn không phải ở thiên đường hay số mệnh mà ở khoảnh khắc suy nghĩ của bạn.
3. Thuyết Phật Tánh
Phật tánh là bản tánh của tất cả chúng sinh không bao giờ thay đổi và có thể giác ngộ. Đó là quan điểm của Phật giáo về tự tánh. Kinh Niết Bàn nói: “Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, Như Lai thường trụ không biến đổi.” Vì vậy, Phật tánh trong đời sống con người là tinh thần cốt lõi của cuộc sống. sau khi nhìn thấy bản chất của họ. Sức khỏe thể chất chỉ là bến đỗ của sự sống vĩnh cửu, và thành Phật mới là việc giữ gìn sức khỏe thực sự.